Monday, September 03, 2012

Lòng nhân từ một nửa

Năm học mới đã đến, học sinh, sinh viên khắp nơi lũ lượt kéo nhau về tựu trường. Trong số những người trẻ tuổi ấy, có những sinh viên vừa trúng tuyển đại học, họ tập tểnh làm quen đường sá, tìm nơi trọ học…ở thành  phố Hồ Chí Minh và bắt đầu sự nghiệp bằng cuộc sống xa nhà. Câu chuyện của cháu P đến từ Phan Thiết bị phạt do vi phạm giao thông vì quẹo xe máy vào đường một chiều ở Ngã tư Bảy Hiền  một ví dụ rất thú vị về quan hệ giữa luật lệ và đạo đức trong cuộc sống ở xứ ta mỗi ngày.

Trời tối, cháu P lần đầu tiên điều khiển xe máy, trở về nhà từ quận 10 về quận Tân Bình đã rẻ vào đường một chiều.  Một cảnh sát giao thông thổi còi và phạt 400.000 đồng, nếu không có tiềnnộp, P sẽ bị giam xe.  P. khóc mếu máo, cho viên cảnh sát biết rằng mình ở tỉnh mới về thành phố để nhập học nên chưa quen đường, trong túi chỉ còn 200.000 đồng.  Viên cảnh sát đồng ý nhận tiền và cho P. đi tiếp.  Thế nhưng, khi được cho phép, P. vẫn đứng khóc ròng, vì không biết đi ngỏ nào để về nhà. Viên cảnh sát nhậra đây là tình huống thật nên chỉ đường cho P. và còn ngỏ ý nếu không thể đi được, anh ta sẽ đưa về nhà. Dường như lòng nhân từ tận đáy lòng của anh trổi dậy, anh rút 100.000 đưa lại cho P.    

Câu chuyện này khi kể ra, nếu chúng ta nhìn theo con mắt của ngườhiểu luật giao thông, P. phải bị phạt 400.000 đồng vì đã vi phạm luật.  Nhưng việc nhận 100.000 của viên cảnh sát là sai luật vì số tiền này không xuất hóa đơn, ai biết anh ta có sung vào công quỹ hay không.  Nhìn về khía cạnh đạo đức, anh ta bị xung đột giữa quyền lợi cá nhân và lòng nhân từ. Lẽ ra anh ta bỏ túi gấp đôi số tiền. Nhưng lòng trắc ẩn khiến anh ta chỉ nhận một nửa.

Hanh xu của viên cảnh sát giao thông vừa đáng giận, vừa đáng thương.  Giáo dục lòng tự trọng nghề nghiệp, tính kỷ luật trong khi thi hành nhiệm vụ xem ra chưa đủ.  Song hành với các giải pháp này vẫn là giải pháp tăng thu nhập so với mặt bằng thị trường để viên cảnh sát có thểthanh thản làm nhiệm vụ.

Nhớ lại hồi còn là sinh viên ở nước ngoài. Một hôm, giữa khuya tôi nhận điện thoại của bạn cùng nhà rằng chiếc xe hơi sở hữu chung của chúng tôi đã bị đánh cắp.  Khoảng nửa tiếng sau,bạn tôi được một viên cảnh sát đưa về.  Sự việc làm c nhà dường như tỉnh ngũ, đèn điện bậtsáng trưng, chúng tôi ngồi nhìn nhau than vắn thở dài. Chiếc ô tô đã qua sử dụngtuy giá trịkhông lớn, nhưng vô cùng thiết yếu mỗi khi đến trường vào mùa tuyết lạnh và dùng xe để đi mua sắm mỗi tuần.  Thế nhưng, khoảng hơn một tiếng sau đó, chuông điện thoại đổ vang, viên cảnh sát cho biết đã tìm ra chiếc xe bỏ lại ở ngoại ô thành phố.  Anh ta báo sẽ quay lại chở bạn tôi đếnlái chiếc xe về. 
Một lần khác tô tự lái ô tô vào trung tâm khu phố cổ của San Francisco. Lần đầu tiên vào thành phố khiến tôi lạc lối, dù trước đó đã bỏ cả hàng giờ tìm hiểu bản đồ. Cũng như cháu P. tôi quẹo ô tô vào đường một chiều. Khi phát hiện mình sai đường, tôi đã bật đèn báo khẩn cấp và ngồi chờ cơ hội để quay xe.  Lúc đó, một gã thanh niên to lớn, đầu trọc, tay trần xăm trổ, tr9ng dáng rất dữ tợn, dừng xe hất hàm hỏi. Mầy có vấn đề hả? Đợi một lát nhé.  Khoảng ít phút sau, hắn quay lại, dừng xe trước mủi ô tô của tôi, tạo vừa đủ một khoảng trống để tôi quay đầu ô tô đi tiếp.

Chỉ mới hôm kia thôi, trên máy bay từ Kuala Lumpur về nước, tôi tình cờ ngồi cạnh một cô gái trẻ.  Cô cho biết đã phải vào bệnh viện mổ sỏi thận khi đi du lịch ở nước này.  Một viên chức nhập cư đã bỏ ra 8000 Ringit nộp cho bệnh viện để cô có thể xuất viện về nhà. Hiện cô vẫn còn mang nợ anh ta mà không biết bao giờ mới trả đuợc.

Thiếu giáo dục lòng tự trọng, thiếu kỷ luậtdân trí thấp, thu nhập thấp hay còn vấn đề gì khác khiến lòng nhân từ ở xứ ta chỉ còn một nửa?







No comments:

Post a Comment