Mẹ tôi thường lượm tàu lá cau mỗi ngày rụng xuống trong vườn
gom để dành. Khi rảnh, mẹ dùng dao chuốt bỏ phần lá, giữ lại sống lá rồi bó lại
để làm chổi quét. Mo cau lớn mẹ dùng để
nhồi cơm nóng, bó lại để dành cho những chuyến đi xa của cha và con. Loai mo cau nhỏ hơn, mẹ cắt làm quạt để phe
phẩy chống nóng, đuổi ruồi buổi trưa hè. Nhiều đêm hầu như mẹ không ngủ, tay cầm
quạt mo cau, phẩy nhè nhẹ, miệng mẹ hát à ơi ru tôi ngũ.
Kéo tàu cau đi một khoảng đường trong khu phố, tôi cũng đành
phải bỏ lại nơi đổ rác công cộng vì băn khoăn không biết sẽ làm gì với nó ở nhà.
Thế rồi một phụ nữ cũng đi bộ tập thể dục trên đường về nhà lại nhặt nó, không
biết làm sao cô ấy có thể cắt bỏ lá, cầm mo cau đi qua trước mặt nhà tôi. Chân nàng
bước sải, khuôn mặt có vẻ đầy phấn kích. Ắt hẳn cô ấy cũng có một thời thơ ấu ở
nông thôn như tôi và những kỷ niệm đẹp ấy đang dồn dập hiện về trong tâm hồn
nàng.Hình như những kỷ niệm đẹp thường đưa ta vào giấc mơ êm đềm, cũng như những ký ức đau buồn đưa người ta vào cơn ác mộng. Trưa nay, tôi vừa chợp mắt đã có một giấc mơ thật đẹp. Tôi mơ về hàng cau trong vườn, hoa cau trắng tinh, mùi hương thoang thoảng. Tôi còn mơ thấy mình được mẹ giao việc, dùng dao kẹp vào một thân tre để cắt và rong hết phần lá cau vươn sang phần đất của bác láng giềng. Số là giữa nhà tôi và láng giềng ở cạnh nhau, ở gữa có một hàng cau xanh tốt. Mẹ bảo, mình phải cắt các cành lá này để gió mạnh không làm hư mái tranh của nhà bác ấy. Ôi tấm lòng của mẹ và tình làng nghĩa xóm của chúng tôi đẹp như trong chuyện cổ tích.
No comments:
Post a Comment