Sống giữa hai luồng văn hóa Việt - Mỹ, tôi có nhiều khám phá và trải nghiệm sự khác biệt trong cách cư xử. Xin chia sẻ với các bạn những mẫu chuyện sau đây về sự khác biệt ấy.
1. Lúc còn học ở Đại học Vanderbilt, tôi cùng một anh bạn Mỹ nhận làm một đề án cuối khóa thay vì thi tốt nghiệp. Đề án này sẽ được trình bày trước lớp, được giáo sư cho điểm thông qua cách trình bày, trả lời các câu hỏi của các bạn sinh viên khác.
Chúng tôi đã thức khá nhiều đêm ở thư viện, tranh thủ ăn trưa, ăn tối chung để triển khai. Trung thực mà nói, khi đụng đến viết lách, phát biểu, người bạn Mỹ tham gia có phần trội hơn tôi nhiều do có lợi thế về ngôn ngữ. Hơn nữa, ngoài môn học này, tôi còn lấy thêm bốn môn khác nên chương trình rất nặng. Biết rằng mình được hưởng lợi từ công lao của bạn, tôi thầm nghĩ, thi xong học kỳ sẽ mời anh ta một bữa ăn.
Tuy vậy, sau khi thi học kỳ, mọi người ai về nhà nấy. Anh bạn của tôi cũng đi đâu mất. Học kỳ sau, khi gặp lại, anh ta và tôi lại tất bật, khi gặp nhau trong trường chỉ chào nhau một tiếng đơn giản, "Hi" là xong. Tôi luôn nghĩ mình còn nợ anh ta cái gì đó. Còn anh ta, tôi chỉ đọc được trên khuôn mặt ấy dầu hiệu như người Việt thường nói, "Hết xôi, rồi việc."
2. Có một người bạn Việt Nam sang Mỹ thăm gia đình. Tôi gửi thư báo cho một người bạn Mỹ. Anh này đề nghị sắp xếp cho bạn tôi đi thăm một cơ sở nghiện cứu. Anh cũng không quên gửi email nhắc ký hợp đồng, tính phí rồi mới triển khai. Nếu tôi không nhắc nhỡ, chắc chắn anh bạn Việt Nam và Mỹ đều sẽ giận tôi. Anh bạn Việt Nam sẽ nghĩ, "Bạn bè gì mà kỳ thế, đi chơi mà cũng tính tiền thời gian?" Còn nếu không nhận được tiền, anh bạn Mỹ sẽ thắc mắc, "Thời gian là tiền bạc, vậy tiền của tôi đâu?"
còn tiếp...
No comments:
Post a Comment