Chúng tôi qua cầu Lò Gốm, nơi tôi đã khảo sát nền móng gần hai tháng vào khoảng năm 1983. Chiếc cầu mới đang xây dỡ dang. Tôi giới thiệu Bố và đoàn công tác đến nhà thờ Mằng Lăng, nơi cất giữ cuốn sách Việt Ngữ đầu tiên do Giám mục Alexandre Rhodes in ở Rome năm 1642. Mằng Lăng cũng là nơi cất giữ tóc của vị thánh tử đạo đầu tiên của Việt Nam người Phú Yên, Andre.
Chúng tôi thăm Ghềnh Đá Đĩa, một thắng cảnh đá phún trào núi lửa dạng cột, hình ngũ giác duy nhất chỉ có hai nơi trên thế giới: ở Phú Yên và ở Bắc Ireland. Maso, Chủ tịch Hội Thương mại Ý nhận xét, vùng đất Tuy An giống quê hương của ông bên Ý.
"Bố Già" - người đeo kính ở phía sau
Bố vừa ăn hải sản vừa chất vấn về quyết định đầu tư của Công ty HBC ở Phú Yên. Bố nói xẳng giọng, kẻ cả như kiểu Giáo sư trường Chicago Business School nhận xét về học trò của ông và cũng là thầy tôi, Bill Christie ở Owen Vanderbilt. Tôi chấp nhận đẳng cấp của Bố. Chúng tôi chỉ là những gã chân quê tập tành vào nghề BĐS so với kinh nghiệm phát triển bất động sản quốc tế của Bố.
Bố vào UBND Tỉnh Phú Yên, đến ngồi trên chiếc ghế dành cho thượng khách. Bố mặc quần jean, áo thun, chỉ phát biểu một câu ngắn gọn rằng hai chục cây số dọc vùng biển Tuy An, nếu chỉ giao cho một mình Bố thì Bố mới yên tâm đầu tư. Bố cho biết, Khu Resort Coral Bay của Bố bên Ai Cập vẫn được bảo tồn nguyên vẹn vì do Bố quản lý. Những nhà đầu tư ăn theo xung quanh resort của Bố đã phá hỏng môi trường biển. Tôi biết Bố nói thật, nói là làm.
Phải chăng đây là cơ may của tôi, của Hòa Bình, của Phú Yên và của Việt Nam khi Bố quyết định đầu tư vào đây? Những gì Bố đã làm ở Coral Bay, Ai Cập khiến tôi linh cảm rằng Bố sẽ làm như thế ở Tuy An khi có cơ hội đầu tư.
Sao lai viet lung tung vay?
ReplyDelete