Sáng, trưa, chiều Chủ nhật (3/5/2015),
liên lạc bằng điện thoại với anh Việt, bạn Hướng đạo sinh hồi nhỏ mãi không được, tôi
lo lắng vô cùng. Số là bạn tôi sẽ đóng
vai trò như một chủ hôn tại lễ rước dâu của gia đình anh Tri, một đồng đội khác. Mãi đến lúc tiệc tối, tôi mới hay vợ chồng
anh bị tai nạn giao thông khi trên đường từ Mỹ Tho về Thành phố dự lễ cưới.
Thứ Hai, anh bạn
liên lạc với tôi qua điện thoại. Anh bần thần kể, sớm hôm qua lúc đang đi trên
đường Nguyễn Văn Linh (quận 7) anh va quẹt với một xe máy khác. Một người phụ nữ
điều khiển xe máy, không đội mũ bảo hiểm, phía sau chở lặc lè hai giỏ cần xé
trái cây, phía trước treo lũng lẵng hai bên 4 con vịt. Cô còn đèo thêm một đứa
trẻ, không nón, không giày dép. Rất vội vã cô ta cố vượt lên qua mặt. Chiếc xe lắc,
đảo và đâm sầm vào ngang hông xe máy của vợ chồng bạn tôi đang đi cùng chiều. Đứa trẻ văng ra khỏi xe (rất may không hề hấn
gì), người phụ nữ đầu đập xuống mặt đường, chiếc xe nằm vắt một nửa trên người,
một vệt máu nhỏ chảy dài xuống cổ. Bản
thân bạn tôi cũng bị xây xát nhẹ khi xe bị lực đẩy đẩy ngang.
Người đi đường
xúm lại, đỡ xe kéo người phụ nữ ra, cô vội vàng chồm lên tóm cổ mấy con vịt. Ai
đó dựng xe lên nhưng có người lại ngăn, họ bảo phải chờ công an tới. Một lúc sau,
2 xe công an hụ còi chạy đến. Họ yêu cầu đưa người phụ nữ đi cấp cứu vì máu đầu
chảy và cô kêu đau tức vùng bụng, vùng ngực. Đo đạc vết xe đổ, vẽ hiện trường …
cộng thêm lời vào tiếng ra của người đi đường, có vẻ bạn tôi không có lỗi. Tuy
nhiên, công an nói thêm, cả hai chủ phương tiện đều đi quá tốc độ cho phép. Và
yêu cầu đưa cả hai phương tiện về đồn, giải phóng đường đi. Hơn 3 giờ chiều, bệnh
viện điện về báo tin, người phụ nữ không có vấn đề gì trong não, ngực và bụng …
Xuất viện, người phụ nữ được miễn phí điều trị vì có sổ hộ nghèo, bạn tôi chỉ
phải đóng một chút đỉnh phí lặt vặt. Trở về đồn công an gần 5 giờ chiều, sau
khi được công an giải thích, người phụ nữ xin lỗi và công an giải quyết cho tất
cả ra về, giao trả phương tiện.
Lo ngại người phụ
nữ còn yếu và nhất là đứa bé cứ bám lấy vợ chồng bạn tôi vì được cho ăn ngon, uống
nước ngọt, thay áo quần mới, mang dép mới. Bạn tôi theo người phụ nữ này về nhà,
hỗ trợ tiền 2 giỏ trái cây, mua lại 2 con vịt tặng gia đình và thêm 500.000 đồng
“tiền bồi dưỡng sức khỏe”.
Gia đình người
phụ nữ sống trong một căn nhà tối tăm, bề bộn, vá víu, nhưng ở vị trí bàn thờ Thánh
Giá lại khá tươm tất. Có vẽ đây là một gia đình ngoan đạo. Người chồng bước vào
nhà, phảng phất mùi rượu rẻ tiền. Hình như anh ta đã được biết khá tường tận mọi
chuyện, nên hùng hổ quát mắng vợ. Vợ chồng bạn tôi ôn tồn xin lỗi, giải thích và
cố gắng hướng sự việc đến việc thờ cúng, đến thánh đường, nói bóng gió về “yêu
thương và tha thứ” và có những lời khen ngợi chân thành với gia đình. Người chồng
trở nên mềm mỏng, lịch sự quay lại xin lỗi. Đúng là một gia đình ngoan đạo.
Bạn tôi mừng rỡ,
và may mắn thay, bạn tôi có quen một mục sư ở gần đó. Anh liên lạc và được mục
sư hẹn gặp tất cả mọi người. Biết tin, cả nhà người phụ nữ hân hoan nhưng lo ngại
– họ rất muốn đến với mục sư, nhưng lại rất tủi thân cho hoàn cảnh của mình - “Ai lại để mục sư phải bận tâm đến kẻ nghèo
khó, hư hỏng như chúng tôi!”.
Dường như niềm
hân hoan đã lấn lướt nỗi lo ngại, với sự thuyết phục chân tình của bạn tôi, mọi
người đã đến gặp vị mục sư và cuối cùng, một kế họach giúp đỡ nhỏ được vạch ra,
cùng với lời hứa cai rượu từ từ của người chồng và những giọt nước mắt không rõ
vì lý do gì của người vợ.
Hơn 8 giờ đêm vợ
chồng bạn tôi quay về nhà ở Mỹ Tho. Anh chợt
áy náy không nguôi khi biết mình đã làm lỡ kế họach rước dâu của gia
đình bạn. Anh báo tin sự việc khi trên người
vẫn mặc một chiếc quần com-lê rách.
Việt chợt nghĩ, sao
mình đi giữa phố Sài Gòn suốt ngày lại không thấy ai chê cười. Anh kết luận, có lẽ cái may mắn
cũng còn nhiều lắm ở đâu đó trong cuộc đời này. Còn tôi, tôi không nghĩ vậy, ứng xử của Việt toát lên nhân cách của con người hướng đạo trưởng thành.