Từ Chợ Mai đến trường tiểu học Vỹ Dạ khoảng gần hai cây số. Hằng ngày Tuấn đều phải đi bộ từ nhà đến trường dọc theo con đường trải nhựa Huế -Thuận An khá bận rộn với những chuyến xe quân sự đi về của lính Mỹ. Không hề biết một chút tiếng Anh nhưng bọn trẻ con trạc tuổi Tuấn truyền nhau những tiếng lóng rất nhanh chóng. Để xin thuốc lá bọn trẻ đưa hai ngón tay lên môi. Để xin đồ hộp bọn trẻ hét to hai tiếng "cháp cháp"-âm thanh phát ra mỗi khi chúng ta nhai thức ăn. Những lần như thế lính Mỹ thường vứt xuống đường khi thì đồ hộp, khi thì thuốc lá, kẹo cao su, bánh kẹp... Bọn trẻ con tranh nhau thu nhặt "chiến lợi phẩm" trên đường đến trường. Chúng thường giấu vào cặp, vào túi quần để rồi mang vào lớp chia nhau ăn trong giờ ra chơi.
Sự việc không thể qua mắt cô giáo chủ nhiệm. Cô họp lớp lại, một mặt răn đe các em nếu tái phạm sẽ trừ điểm hạnh kiểm, một mặt khuyên răn các em không nên có hành vi xin xỏ kiểu ấy. Tuấn không bao giờ quên được vẻ mặt nghiêm trang nhưng đượm buồn của cô giáo Tuyết Ba khi cô nói, "Khi các em tranh nhau lượm thức ăn, biết đâu họ sẽ chụp hình và mang về kể cho gia đình và bạn bè bên nước họ. Các em sẽ nghĩ gì về lòng tự trọng của dân tộc khi các em hành xử chẳng khác gì là loài vật khi tranh nhau giành giật quà vứt từ xe của lính Mỹ.
very touching story....E.C.
ReplyDelete