Trong hai tháng
4 và 5, tôi mất đi ba người bạn. Các bạn ấy ra đi đột ngột đến nỗi khi vợ tôi,
Trúc báo tin cho anh Độ, cựu sinh viên khoa Sinh K1, bằng cách chỉ cho anh
trang Facebook của Đại học Tổng Hợp Huế, anh gạt ngang nói đó là “Fakebook”,
nghĩa là “Tin đểu”.
Anh Độ liền bốc
máy điện thoại di động gọi vào máy hai bạn lớp Lý K1 là Trung và Hải. Cả hai
máy đã bị đóng. Anh gọi cho hai bạn khác là Thanh và Cư, bạn cùng lớp với Trung
và Hải, rồi mới chịu tin.
Tôi cũng bị sốc
khi vợ tôi mở Facebook và báo tin buồn. Cách đây vài tháng, Trung uống cà phê với
các bạn đã gọi cho tôi và hứa sẽ đưa các bạn nữ cựu sinh viên của các khoa Văn,
Sử, Ngoại ngữ đến thăm tôi. Còn Hải đã đi cùng Cư và Hà tới thăm. Anh còn đùa
giỡn tiếu lâm, giọng anh sang sảng. Khi cả ba đã về, cháu tôi nói, “Nhìn ba anh
ấy to khỏe ghê”.
Thế mà Trung và
Hải đã ra đi quá dễ dàng!
Chiều nay, lúc
mở laptop, một tin nhắn từ Google bật lên chào tôi. Một đồng nghiệp cũ đang
công tác ở Myanmar báo tin, bạn tôi là ông Tin Maung Win, người cùng tuổi, đã
qua đời tháng trước. Hèn gì, mỗi lúc mở máy, tên Ông vẫn hiện ra, nhưng không
thấy Ông online.
Cả ba người này
đều rất dễ mến và đã ra đi rất thanh thản. Họ như những ngôi sao đã tắt, nhưng
ánh sáng của những ngôi sao này vẫn đang tỏa sáng như bầu trời đầy sao mỗi đêm
tối trời.
Tạm biệt những
người bạn thân thương của tôi.
No comments:
Post a Comment